Lương thiện là bản tính của sinh mệnh con người, chúng ta làm người lương thiện, thì chính là đang quay trở về với chính mình. Vậy mới nói, hành thiện tích đức không bao giờ là thua thiệt…
Giúp người kỳ thực là giúp mình
Tuần trước, trợ lý của tôi ở trước của khu cư xá đã nhặt được số tiền 13 triệu đồng, sau nhiều công sức, đã tìm ra được chủ sở hữu của số tiền đó. Đương nhiên, điều tôi muốn nói hôm nay, không chỉ là chuyện này.
Một tuần sau, trợ lý của tôi nhận được thông báo đã vượt qua kỳ khảo thí, số điểm còn vượt quá 30 điểm. Tôi rất vui mừng cho cô ấy, cô gái xinh đẹp này, vài ngày trước nhặt được số tiền lớn như thế, lại đem trả lại cho người đánh mất, sáng nay, lại vui mừng báo tin cho tôi rằng đã vượt qua được kỳ khảo thí, đúng thật là người hiền đều có trời giúp, người lương thiện thì không sợ thiệt thòi.
Thế nhưng, cũng có người đặt ra nghi ngờ khi nghe tôi nói về chuyện này: “Chị Tô Tâm à, chị nói người tốt thì sẽ được phúc báo sao? Em không nghĩ như vậy đâu, nếu là như vậy thật, tại sao có rất nhiều người lương thiện, lại không được phúc báo nào, chị giải thích được không?”
Chuyện này, dùng vài câu đơn giản mà nói, khó có thể nói cho rõ ràng được. Bạn cho đi lương thiện, có lẽ sẽ không lập tức nhận được báo đáp, nhưng nhất định tại phương diện nào đó mà có thể được đền bù.
Mấy năm trước, tôi có phỏng vấn một doanh nhân địa phương, ông ấy đã dẫn tôi đi thăm công ty của mình. Đằng sau ký túc xá dành cho nhân viên, tôi phát hiện nơi đây có nuôi mấy con gà, trồng mấy luống rau, bên cạnh còn có một cặp vợ chồng già, đang ngồi khoan thai dưới bóng cây hóng mát.
Tôi cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi vị doanh nhân: “Trong công ty của ông, sao lại có công nhân lớn tuổi như vậy?”.
Vị doanh nhân cười cười: “Đó là 2 vị trưởng bối của tôi, bọn họ không có con cái, nên ở tại nhà tôi dưỡng lão ấy mà”.
Tôi “À” một tiếng, lúc ấy cũng không có suy nghĩ nhiều. Về sau, có cơ hội gặp lại vị doanh nhân này, mới nghe được câu chuyện trước đây của ông ấy.
Nhiều năm trước, cha của chủ doanh nghiệp này, bởi vì làm ăn không tốt, mất việc trở về nhà. Ngoại trừ mấy gian phòng cũ, còn lại chẳng có thứ gì. Mỗi ngày, họ chỉ biết ăn uống cầm chừng, ăn bữa nay lo bữa mai. Cuối cùng, dù người mẹ của doanh nhân này đi khắp nơi vay mượn, cũng không mượn được dù chỉ một hạt gạo.
Buổi tối hôm đó, khi cả nhà đang u sầu, nghĩ đến ngày mai không biết đi đâu về đâu thì có một người hàng xóm tới gõ cửa, lưng vác theo một túi gạo, vội vàng đặt trước cửa rồi rời đi.
Cha mẹ của vị doanh nhân, nhìn theo bóng dáng của vị hàng xóm, cảm kích mà nói với các con: “Sau này các con có tiền đồ, nhất định phải báo đáp người ta, ân nhỏ còn không dám quên, huống chi đây là ân cứu mạng”.
Rất nhiều năm sau, đứa con của gia đình nọ đã trở thành một doanh nhân thành đạt, tài sản hàng trăm tỷ đồng. Ông trở về cố hương, nghe ngóng tin tức của người hàng xóm năm nào để báo đáp ân tình.
Gia đình hàng xóm kia giờ đã già, hai vợ chồng lại không có con cái, cuộc sống rất khó khăn. Vị doanh nhân liền bố trí một căn phòng tại khu nhà cho nhân viên, rồi đưa 2 vợ chồng già kia về đó phụng dưỡng.
Cuộc sống chính là một tiếng vọng lớn, bạn đem lương thiện trao cho người khác, cuối cùng sẽ nhận được thiện chí từ mọi người. Bất luận bạn tốt với ai, sau này bạn sẽ hiểu, đó thực ra là đối tốt với chính mình.
Hết thảy phúc điền, đều không ly khai khỏi cái tâm. Nội tâm nuôi dưỡng hạt giống thiện lương, thì một ngày nào đó sẽ đơm hoa kết quả.
Câu chuyện về đoàn khảo cổ học dưới đây sẽ cho bạn thêm góc nhìn về lương thiện.
Chuyện kể rằng sa mạc Sahara được mệnh danh là vùng đất chết, những người dấn thân vào hoang mạc đều không thoát được kiếp một đi không trở lại. Nhưng vào năm 1814, một đoàn khảo cổ đã xóa tan “lời nguyền” đó.
Thời đó, bất cứ nơi nào trên sa mạc cũng đều thấy xương người. Trưởng đoàn nhìn thấy thế không đành lòng thương cảm với những người đã bỏ mạng nơi đây. Ông đề nghị mọi người dừng lại, chọn những nơi đất cao để đào hố, sau đó đưa xương người xuống đó chôn và dùng thân cây hoặc đá để làm tạm một bia mộ đơn giản.
Tuy nhiên, xương người trong sa mạc quá nhiều nên việc chôn cất đã chiếm một khoảng thời gian lớn. Các thành viên trong đoàn oán trách “Chúng ta đến đây làm công tác nghiên cứu khảo cổ, đâu có phải đến đây để thu dọn xương người.”
Vị đội trưởng nói “Mỗi đống xương trắng đều từng là đồng nghiệp của chúng ta; chúng ta sao có thể nhẫn tâm nhìn họ phơi xương nơi hoang dã này chứ?”
Một tuần sau đó, đoàn khảo cổ phát hiện được rất nhiều di chỉ của người cổ đại và những văn vật; những thứ này có thể gây chấn động trên toàn thế giới. Họ thu gom rồi chuẩn bị rời đi. Bão cát bỗng nổi lên, liên tục trong vài ngày liền không một ai có thể nhìn thấy mặt trời.
Tiếp theo la bàn cũng hỏng khiến đoàn khảo cổ hoàn toàn mất phương hướng, nước uống và lương thực cạn dần, họ đã hiểu ra vì sao các đồng nghiệp của họ không thể trở về.
Trong lúc nguy nan, vị trưởng đoàn đột nhiên nói “Đừng vội tuyệt vọng, khi đến đây, chúng ta đã đánh dấu đường rồi!”. Đó là những bia mộ họ dựng nên trong dọc đường đến đây. Và thế là họ men theo những bia mộ đó mà tìm được đường ra khỏi sa mạc.
Sau này, khi trả lời phỏng vấn của báo chí, các thành viên của đoàn khảo cổ đều cảm động nói rằng “Lương thiện đã giúp chúng tôi thoát khỏi sa mạc khi đó!”
Trong sa mạc mênh mông, sự lương thiện đã thôi thúc họ làm một việc vô cùng cao quý. Công việc đó vô tình là mở ra lối thoát duy nhất cho cả đoàn tìm được đường về.
Ai cũng mong bản thân được thuận buồm xuôi gió, bình an vui vẻ. Nhưng không phải ai cũng hiểu rằng số phận và vận may được tạo ra bởi sự tu dưỡng và phẩm hạnh của chính họ. Điều bạn nhận được bây giờ, chính là do cái tâm trước đây từng tạo; tương lai của bạn, đều là do tư tưởng của bạn ngay tại giây phút này. Những người hay làm việc thiện; cho dù có gặp phải khó khăn vất vả; cũng sẽ luôn được Thần Phật giúp đỡ và che chở.
Đăng Dũng tổng hợp
Post a Comment